16, 17 không bẻ gãy sừng trâu thì cũng phải học cách trưởng thành. Nếu ai hỏi trưởng thành là gì thì tôi cũng không rõ, chỉ biết thấy bản thân có sự thay đổi ở tư duy, hành động, tình cảm. Trưởng thành không phải là đích đến, nó là một hành trình học hỏi từ sai lầm, tích luỹ trải nghiệm và kinh nghiệm sống.
Tôi thấy tuổi 16 là thời gian khởi đầu cho nhiều thứ, trong đó có cả những dại khờ, băn khoăn và 1000 câu hỏi “Vì Sao" xoay quanh bản thân. Lắm lúc không hiểu mình muốn gì, chẳng biết mình nên chọn con đường nào, lại phải dăm dắp làm tụ Tarot hay Chiêm tinh lá số. Dù có làm gì, thì tuổi 16, ý thức được khám phá bản thân, định hướng tương lai là việc làm cần thiết cũng là giỏi rồi. Ai mà biết rõ mình muốn gì thì lại còn tuyệt cú mèo, xứng đáng danh hiệu học sinh gương mẫu thời đại 4.0.
16 tuổi, tôi nghe thấy đám bạn mơ làm bác sĩ, kỹ sư, nhà báo,…Đứa đi du học, đứa học trường “khủng". Còn tôi – tôi mơ ước được đi du lịch vòng quanh thế giới, tận hưởng một cuộc sống…du mục và viết sách về những trải nghiệm của mình
Đúng là tuổi 16 nhiều ước mơ, hoài bão, và lo sợ “ước mơ của mình có đủ lớn không? Có khả thi không?". Thế nhưng trăn trở là điều dễ hiểu, bởi chẳng ai đọc vanh vách được tương lai thế nào cả.
Ước mơ nếu đi kèm với một “Action plan" (kế hoạch hành động), bạn sẽ biết nó có “đủ lớn" hay không. À, tôi vẫn mơ đi du lịch nhé, nhưng để làm được điều đó, tôi cần đỗ đại học đã. ^^
Công nhận bây giờ người ta nói nhiều về câu chuyện Hướng nghiệp. Thực ra thế hệ nào, chuyện hướng nghiệp cũng quan trọng, đường thẳng ai chẳng thích đi, có ai muốn loay hoay mãi ở “trường đời" đâu. Hướng nghiệp thì có nhiều cách, làm trắc nghiệm tính cách, đọc sách báo, tham gia các hoạt động ngoại khoá, hỏi ý kiến của người trong ngành….Có thể tuổi 16 chưa cần đặt bút “Tôi sẽ học ngành A", “Tôi muốn làm nghề B", quan trọng là ý thức được việc hướng nghiệp và tích luỹ dần kiến thức, trải nghiệm để khoanh vùng được nhiều lựa chọn, chuẩn bị cho một lớp 12 “bung lụa" với các kế hoạch ứng tuyển chuẩn chỉnh.